HÀ QUY CONTENTER | Địa chỉ:  1/41C1, KP5, Đường ĐHT06, P. Tân Hưng Thuận, Q12, TP.HCM | Tel/zalo: 077 799 0364

MẸ CỦA TÔI

Tôi nhớ trong một lần làm bài tập làm văn viết về người mình ấn tượng nhất. Bài văn của tôi không được điểm cao. Hôm đó cô giáo trả bài và cô đã ướt mắt rất nhiều lần trong suốt tiết dạy vì những bài văn viết về mẹ của các bạn. Cô cho điểm rất cao với tất cả những ai viết về mẹ:

Mỗi đêm mỗi thắp đèn trời, cầu cho cha mẹ sống đời với con.

Còn cha còn mẹ thì hơn, không cha không mẹ như đàn đứt dây,

đàn đứt dây, còn xoay còn nối, cha mẹ mất rồi, con chịu mồ côi.

Ấy vậy mà tôi lại không viết về mẹ của tôi. Tự nhiên tôi thấy tiếc về điểm chác và tôi  nhận ra rằng, mẹ mới là người cần viết nhất, cần miêu tả sâu sắc nhất chứ không phải là người bạn thân. Mẹ là người sinh ra con, tình yêu của mẹ dành cho con là duy nhất và ấm áp như ánh mặt trời mỗi ngày sưởi ấm trái đất

Những lúc nóng giận tôi trách mẹ tại sao không giàu có để mình được sung sướng? Tại sao mẹ không làm ông này bà nọ để mình đỡ khổ? Nhưng rồi càng lớn khôn , tôi càng hiểu rằng mẹ đã cho tôi quá nhiều thứ cao quý hơn cả tiền bạc và danh vọng. Đó là tình mẹ dành cho con. Thứ tình mà không có bất cứ gì trên đời này có thể đổi lấy được.

Mẹ đã thức thâu đêm để ru tôi khi tôi còn nhỏ dại hay khóc ốm. Đêm rét mẹ nhường chỗ ấm nhất cho tôi nằm, mùa  hè đến mẹ thức quạt để tôi ngủ ngon giấc mà không biết mỏi tay. Mẹ cũng là người tập cho tôi những bước đi đầu tiên, rồi hào phóng vỗ tay khen thưởng khi tôi bước được thêm nhiều bước. 

Ngày đầu tiên đến trường, cũng là mẹ dắt tôi đi. Lúc đó tôi đã đã khóc ngắn, khóc dài vì sợ xa mẹ. Rồi lớn lên đi học xa nhà, mẹ lại phải lặn lội đi cùng tôi ra bến xe. Ra đi mẹ không quên chuẩn bị những gạo những khoai và một ít tiền chắt góp để cho tôi no dạ mà học hành. Chia tay. Những giọt nước mắt rơi vội, những cái vẫy tay nuối tiếc. Thấy mắt mẹ buồn mà lòng tôi đau nhói. Bao nhiêu lần chia tay mẹ là bấy nhiêu lần tôi day dứt vì nghĩ đến mẹ ở nhà sẽ vất vả hơn vì phải làm thêm nhiều việc để có tiền . Không ai phụ mẹ đi chợ, không ai phụ mẹ cấy lúa, không ai đỡ đần công việc nhà...

Rồi những lúc về quê cũng là mẹ đến bến xe đó, đợi tôi. Vẫn dáng gầy gầy, gương mặt phúc hậu thân thương ngày nào.  Cảm giác về nhà có mẹ thật an lành. Dù tôi đã lớn nhưng mẹ vẫn vỗ về,  chăm sóc như ngày còn nhỏ. Mẹ vẫn nấu những món canh chuối sứ thơm ngọt, vẫn những cá bống kho tiêu mặn mòi, vẫn nhường cho tôi những thức ăn ngon nhất. 

Chỉ có điều mỗi năm thấy mẹ già yếu hơn, đêm ngủ nghe những tiếng trằn trọc, những cơn ho kéo dài, mùi dầu gió vương thoảng khắp nhà mà thấy càng thương mẹ. Nhưng tôi cũng chưa làm được điều gì to lớn để đàn đáp công lao to lớn mẹ dành cho tôi.

Mẹ đã già nhưng vẫn vui vẻ và thường kể chuyện cho tôi nghe. Chuyện khi mẹ còn nhỏ nhiều lần phải chạy trốn máy bay Mỹ , chuyện ông ngoại đơm cá giỏi nhất làng, chuyện các cô chú bộ đội khóc nhớ nhà... Những câu chuyện này mẹ đã kể, nhưng tôi vẫn thích nghe kể lại. Có điều giọng mẹ bây giờ già đi, không còn trong như ngày xưa nữa, câu chuyện có khi lặp nhiều lần vì tuổi già luẩn quẩn. Nhưng tôi vẫn ước gì mẹ cứ mãi vui vẻ, khỏe mạnh để còn kể mãi những câu chuyện này. Và những sớm mai thức dậy tôi được thấy mẹ đứng đó vãi gạo cho gà ăn, thấy mẹ thấp thoáng sau vườn hái những rau những trái vào nấu canh...chỉ cần có mẹ ở bên là tôi cảm thấy yên ấm hạnh phúc. Mẹ là lá chắn để che chở đời tôi. Là quê hương để tôi đi xa mong được quay về

Mẹ không chỉ cho tôi cuộc đời này mà còn dạy tôi cách làm người tốt. Mẹ dạy tôi phả thật thà, chịu khó. Phải sống lễ nghĩa. Phải biết ơn người đã giúp đỡ mình. Phải giúp đỡ người khó khăn hơn mình. Phải dũng cảm để nói lên những điều mình thấy sai trái và chịu trách nhiệm những gì mình gây ra cho dù là những việc nhỏ nhặt nhất.

Mẹ của tôi là người phụ nữ như vậy đó các bạn! Và nếu có cơ hội viết về một người mà mình ấn tượng nhất thì tôi sẽ viết về mẹ của tôi như vậy. Viết về mẹ bằng hai chữ tuyệt vời như Nhà thơ Trần Đăng Khoa đã viết về người mẹ yêu quý của mình: 

Mọi hôm mẹ thích vui chơi

Hôm nay mẹ chẳng nói cười được đâu

Lá trầu khô giữa cơi trầu

Truyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay

Cánh màn khép lỏng cả ngày

Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa

Nắng mưa từ những ngày xưa

Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan

Khắp người đau buốt, nóng ran

Mẹ ơi! Cô bác xóm làng đến thăm

Người cho trứng, người cho cam

Và anh bác sĩ đã mang thuốc vào

Sáng nay trời đổ mưa rào

Nắng trong trái chín ngọt ngào bay hương

Cả đời đi gió đi sương

Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi

Mẹ vui, con có quản gì

Ngâm thơ, kể chuyện rồi thì múa ca

Rồi con diễn kịch giữa nhà

Một mình con sắm cả ba vai chèo

Vì con mẹ khổ đủ điều

Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn

Con mong mẹ khoẻ dần dần

Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say

Rồi ra đọc sách, cấy cày

Mẹ là đất nước, tháng ngày của con...

Đánh giá bài viết
Bình luận của bạn
Đánh giá của bạn:
*
*
*
 Captcha

Số lần xem: 358

Địa chỉ:  1/41C1, KP5, Đường ĐHT06, P. Tân Hưng Thuận, Q12, TP.HCM

Tel/zalo: 077 799 0364

Email: haquylaw99@gmail.com

Website: http://haquy.com/

Copyright © 2022. All Right Reserved

Thiết kế website Webso.vn